
                   Chiếc taxi chạy lạng lách để tránh                    người qua kẻ lại, tiếng ồn ào lẫn tiếng còi xe vang                    lên in ỏi. Tiến thấy nao nao một thuở nào mãnh đất                    thân yêu này nuôi Tiến lớn. Kể ra cũng lâu lắm rồi,                    từ ngày chia tay với ba má ở Mỹ Tho để theo đoàn                    người vượt biển, đến bây giờ Tiến mới có dịp nhìn                    lại cảnh đời Việt Nam với rất nhiều thay đổi.                    
1:30 trưa. Tiến được chở đến Bến xe Tân Bình                    theo lời chỉ dẫn của bạn bè bên Mỹ. Từ đó Tiến đi                    theo xe khách 12 chỗ ngồi . 2:00 .Chiếc xe bắt đầu rời                    bến hướng về đường lên Tây Ninh trên con lộ 22. Sau                    khi tới Tây Ninh, Tiến chuyển xe đi sang huyện Hốc Môn,                    và từ đó đi sâu vào xã Đông Thạnh.
Vậy đó,                    cuộc hành trình của Tiến vẫn chưa hề kết thúc. Tuy                    Tiến mệt nhưng nghĩ tới sắp gặp lại ba má, Tiến thấy                    vui vui, nhất là được dịp ngắm lại quê mình trong nhiều                    năm xa cách. Những con đường đất đỏ mới ngày nào                    thuở thiếu thời Tiến có dịp đi ngang qua giờ đây vẫn                    vậy, những mãnh vườn quen thuộc, những thửa ruộng                    mênh mông thì cũng như xưa... Gió man mát thổi vào mặt                    làm cho Tiến thấy chộn rộn trong lòng.
Xe đỗ                    ngay trung tâm xã Động Thạnh. Trời lúc đó cũng xập                    tối, Tiến quyết định ghé lại nghỉ một đêm rồi mai đi                    tiếp theo đường xe lửa lên Thủ Dầu Một. Vác hai cái                    túi xách trên tay, cộng thêm hai cái va-li cồng kềnh,                    Tiến lê lếch trên con đường cát tưởng chừng như không                    còn chút sức lực nào, trong đời Tiến chưa bao giờ lại                    có chuyến đi cực nhọc này, kể cả cái lần vượt biển                    đó, tuy đói nhưng vẫn không mệt bằng. 
Quăng                    đống đồ xuống đất, Tiến vuốt mồ hôi đỗ ra trán, thở                    dốc, và đưa tay làm quạt phủi phạch phạch. Tìm một                    chỗ ngồi trên một cái đê đất, dưới tán cây có gió                    lao xao rì rào làm mấy bụi tre gần đó lao xao, có khi                    phát ra tiếng kẽo kẹt nghe dễ sợ, rồi bên kia nhá                    nhem là mấy bụi chuối đong đưa theo gió cứ như người                    nào đó đang đưa tay ve vẩy, Tiến thấy hơi sợ, sợ ma!                    Tuy đã bao năm rèn luyện với sự chết chóc, làm quen                    với những ca phẫu thuật đầy máu me, rồi có lúc trực                    nhà xác với những xác chết do đụng xe không còn được                    nguyên vẹn, Tiến tưởng rằng mình không hề sợ và cũng                    không hề tin là có ma trên đời. Nhưng lần này hoàn                    cảnh khác hơn, đàng sau lưng Tiến là con kinh chảy róc                    rách, phía trước mặt là cánh đồng hoang vắng, con                    đường Tiến đang đi vắng teo không một bóng người. Tiến                    nhớ tới ngày nào còn bé, Tiến bị ma nhát đem vào dấu                    trong bụi tre, cả nhà Tiến tìm từ sáng đến tối cũng                    không gặp Tiến, đến khi mời thầy bùa về yếm, người                    ta mới tìm thấy Tiến ngủ trong đó.
Nghĩ tới con đường xa xôi trước mặt,                    Tiến hơi chán chường, dù rằng sáng nay Tiến nôn nóng                    bao nhiêu thì nay lại chẳng muốn đi tí nào . Dù biết                    rằng ba má Tiến đã hẹn đón Tiến ở bến xe, nhưng Tiến                    quyết định tìm một nơi để nghỉ ngơi , mai sáng sẽ đi                    sớm.
                                       Thở dài. Tiến quyết                    định lê từng bước tiếp, để trời tối hơn nữa thì Tiến                    không biết lối nào phải đi, có khi phải nằm lại ở                    một góc cây nào đó không chừng, nhưng Tiến không bao                    giờ làm vậy, kỷ niệm đáng sợ thời niên thiếu đã                    bảo Tiến phải ráng lên. 
Xa xa phía trước mặt                    đã có ánh đèn le lói. Tiến hơi mừng rỡ vội rão                    bước.
Đi được một chặng đường cũng khá xa, ánh đèn                    kia càng lúc càng gần. Tiến mừng rỡ trong lòng. Thì ra                    ánh đèn đó là một bác nông dân, tay xách cây đèn                    dầu trứng vịt đang đi ngược về hướng của Tiến.                    
Tiến vồn vã chặn hỏi:
- Thưa bác, bác có                    biết gần nhất ở đây có nhà nào ở tạm không. Cháu                    ... cháu từ ..., 
Vì sợ nói rõ ra chân tướng Tiến                    là Việt kiều sẽ không tốt, biết đâu Tiến sẽ bị lòng                    tham của kẻ khác làm hại, nên Tiến nhanh nhẫu nói                    khéo:
- Cháu từ thành phố về thăm quê, đi ngang qua                    đây thì trời đã tối , định tìm một nơi nào ở tạm ngày                    mai đi tiếp.
Ông bác hình như là nông dân với da                    sạm vì nắng giơ cây đèn cao ngang mặt để nhìn xem Tiến                    là ai, đến lúc này Tiến cũng trông rõ bộ mặt của                    ông. Mặt mày trông xấu xí. Trông đời Tiến chưa từng                    thấy ai có khuôn mặt xấu xí đến như thế. Mặt thì chằn                    chịt vết sẹo, miệng trẹt qua một bên, hai mắt bị một                    con kéo xụp, trông gã giống như một tên giết người,                    hơn là kẻ lương thiện. Tiến thấy hơi sợ. Với đống đồ                    trong tay như thế này rất có thể sẽ gợi lòng tham của                    gã.
Bác nông dân quơ quơ cây đèn, không nói                    năng chi cả, cứ đưa tay chỉ về phía sâu con đường, nơi                    cũng có một vệt sáng lờ mờ. Tiến vội vã, "cám ơn                    bác, cám ơn bác" rồi rảo bước cho lẹ, kẻo gã đó đỏi                    ý đòi cướp đồ thì Tiến không biết làm sao.
Đi                    chừng hai mươi bước linh tính không biết làm sao Tiến                    quay mặt trở lại để nhìn, thì Tiến đã không còn thấy                    ánh đèn của gã nông dân kia nữa. Bác nông dân đã                    biến mất trong tít tắt. Quá điếng hồn, tiếng ngỡ là                    gặp ma nên co giò lôi lếch mấy cái va-li lộc xộc đi                    nhanh về phía ánh đèn le lói phía xa xa.
Cuối                    cùng thì Tiến cũng đến được trước căn nhà có ánh                    đèn lu lu đó. Nó là một căn nhà lụp xụp lợp bằng                    lá dừa, trông có vẻ điều tàn, phía trước là hàng                    rào làm bằng những cọng tre đang nhau một cách tạm                    bợ. 
Tiến bỏ va-li xuống và từ tốn gọi vọng                    vào trong:
- Có ai trong nhà không ?
Không có                    tiếng nào trả lời, Tiếng gọi thêm lần nữa và đứng                    chờ. Vẫn không có tiếng trả lời. Tiến quyết định đẩy                    cửa đi vào.
Tiếng cánh cửa kẽo kẹt trong đêm khuya                    vắng lặng, làm cho Tiến nổi cả gay ốc. Cộng thêm gió                    lất phất đánh đu nhánh cây bên góc sân nhà, làm                    Tiến hoang mang. Mon men theo hành lang đắp bằng đất nhô                    cao Tiến bước sát bên cánh cửa.
"Tốc, tốc,                    tốc"
Tiến đưa tay gõ ba cái và vọng hỏi:
- Thưa                    có ai ở nhà không ?
Vẫn không có tiếng trả lời,                    Tiến nói tiếp:
- Cháu từ xa về quê thăm nhà, ghé                    sang đây định ngủ nhờ...Không biết ...
Tiến im                    lặng chờ một lời nói từ bên trong, nhưng vẫn không                    có động tĩnh nào. Hít một hơi sâu lấy bình tĩnh Tiến                    lò dò bước qua bên cửa sổ nhìn vào. Theo ánh đèn le                    lói bên trong, Tiến nhìn thấy một căn phòng trống                    trải chỉ có chiếc giường tre, và cái bàn vuông cũ kỹ                    đặt ở giữa phòng với hai cái ghế đẩu hai bên. Nhìn                    quanh Tiến vẫn không thấy có người nào. "Chẳng lẽ,                    bác nông dân lúc nãy là chủ căn nhà này, bác ngoắt                    tay chỉ về căn nhà này chắc vì kêu mình vô đây nghỉ                    trước, rồi bác đi đâu đó sẽ trở về ."
Nghĩ thế thì                    Tiến mạnh dạn trở lại cửa để bước vào. 
Thình lình                    có ai đó từ phía sau vỗ vào vai Tiến. 
"Á ...".                    Tiến la toáng lên, té lúi chúi về phía sau.
Thường                    thì Tiến ít khi sợ và giật mình, nhưng trong hoàn cảnh                    như thế này thì bất cứ ai đó cũng phải hết                    hồn.
Một giọng trầm, nói:
- Cháu tới đây ở nhờ                    phải không ?
Lúc này Tiến mới có dịp hoàn hồn.                    Trước mặt Tiến là một người đàn ông tuổi trung niên,                    khuôn mặt cũng bình thường , đang nắm cây đèn dầu giơ                    lên cao, soi soi vào mặt Tiến để nhìn cho rõ.
Tiến                    định hồn xong thì từ tốn trả lời:
- Dạ thưa bác,                    cháu từ thành phố về thăm ba má, đi ngang đây thì                    trời xập tối, hết đường ra nên phải đến đây xin ngủ                    nhờ nhà bác một đêm.
Người trung niên nói:
-                    Ngủ nhờ hả . Ít ai tới đây ngủ nhờ lắm.
Tiến                    hơi ngạc nhiên về câu nói đó . Không biết ông ta                    đồng ý cho Tiến ngủ nhờ hay chăng, câu nói đó cũng                    có thể là được mà cũng có thể là không. Nhưng Tiến                    hy vọng có "được", còn nếu là "không" thì Tiến chẳng                    biết phải tính sau, chả lẽ phải vác đống va-li trở                    lại con đường mà Tiến lặn lội suốt hai cây số.                    
Chưa biết tính sau thì người trung niên đẩy cửa                    bước vào trong, Tiến còn đang ngơ ngác, thì người trung                    niên lên tiếng:
- Vào trong đi , sau còn đứng                    đó.
Chỉ chờ nghe có thế thì Tiến hớn hở:
- Cám                    ơn bác, cám ơn bác, để cháu ra ngoài lấy va-li                    vào.
Người trung niên không nói gì cả, chỉ cầm                    cây đèn dầu đi thẳng vào trong.
Tiến khệ nệ khiên                    từng cái va-li đặt vào trong phòng, nhét nó dưới                    giường, và đặt túi xách dưới đít bàn cho trống trải                    căn phòng. 
Đang còn đứng lơ ngơ thì người trung niên                    bước ra dưới cây đèn, nói:
- Tối nay cậu ngủ ở                    giường này của tui, tối nay trăng sáng tui phải đi                    giăng câu, và đắp đê điều . Phòng bên trong là của                    đứa con gái tui. Mấy hôm rồi nó bị bệnh...nên đã đi                    ngủ từ sớm.
Tiến gật đầu "dạ, dạ", người trung                    niên lại nói:
- Cậu ngồi chơi đi, để tui xuống bếp                    kiếm vào món đồ ăn lên cho cậu.
Tiến khách sáo                    nói:
- Và thôi khỏi bác, làm phiền bác lắm! Cháu                    ... cháu ăn rồi!
Tuy nói thế nhưng giờ đây Tiến                    mới biết bụng mình đói meo. Chỉ sợ là người trung niên                    kia bản tánh thật thà, nghe theo lời Tiến không mang                    cơm ra thì tiếc lắm.
Và người trung niên kia                    đáp:
- Không gì đâu, cơm hồi chiều còn dư nhiều,                    mang lên đây cho cậu ăn, với món cá trê nướng trộn                    nước mắm gừng và canh bầu.
Tiến nghe đến đây                    thì nước miếng chảy ròng trong cổ họng. Chỉ đành nuống                    ừng ực xuống thèm thuồng. Đã từ lâu rồi, Tiến đã                    quên bén đi cái mùi cá trê nướng trộn nước mắm                    gừng, cái món mà Tiến rất thích mà không bao giờ                    kiếm được bên xứ Mỹ này.
Nghe mùi cá nướng trong                    tâm, Tiến không khách sáo nữa, rối rít:
- Dạ, cám                    ơn bác. Cám ơn bác.
Người trung niên kia lại chỉ tay                    qua bên trái:
- Kế bên đây là cái mương tưới                    ruộng. Nước sạch, mát lắm, cậu xuống đó tắm cho khỏe                    đi, rồi lên đây ăn cơm. Đi cả ngày rồi chắc mệt                    lắm!
Đến bây giờ Tiến mới phát giác là người                    ngợm Tiến chua lòm. Cái mùi xông xông từ hai bên                    nách như mùi hành, mùi tỏi. Tiến nhăn mặt í ẹ . Đã                    hơn 24 tiếng rồi, Tiến chưa hề tắm, thuốc xức nách                    cũng tan hết theo mồ hôi. Bây giờ còn gì hơn nữa là                    được đi tắm.
Tiến lại khép nép:
- Cám ơn                    bác.
Nói rồi thì người trung niên cũng bỏ vào                    trong, nhưng lần này vẫn để cây đèn lại trên bàn.                    Tiến lui cui mở túi xách dưới chân bàn để tìm khăn                    lông, quần áo mặc ở nhà, rồi lặng lẽ mở cửa đi ra                    ngoài.
Theo hướng chỉ tay của người trung niên,                    Tiến tìm không xa bên hông căn nhà là một cái mương.                    Theo ánh đèn le lói phát ra từ cửa sổ căn nhà, Tiến                    mò dần từng bước xuống bờ. May mắn thay, Tiến tìm                    được một cây cầu để bước xuống.
Đứng xớ rớ                    đó chừng vài giây, Tiến chẳng biết phải làm sao .                    Mười mấy năm bên xứ Mỹ rồi, chỉ tắm bồn và vòi sen,                    Tiến đã quen và quên đi cái thuở nào hay tắm mương                    rồi. Tiến thấy hơi ớn khi nghĩ tới bàn chân mình đạp                    xuống bùn non mềm mềm...
Trời lúc đó cũng đã tối,                    tối như bưng và không còn thấy xa xa nữa, chỉ còn lại                    ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ căn nhà, chung quanh không                    có lấy một ánh đèn nào le lói khác nữa, điều này                    cho Tiến biết là gần đây không có căn nhà nào cả.                    
Gió rào rạt lao xao, tiếng nước chảy róc rách,                    và tiếng côn trùng kêu man man. Đó là những âm thanh                    giờ đây mà Tiến có thể nghe thấy được, và là những                    âm thanh không được an lành cho lắm khi trong lòng Tiến                    giờ đây chỉ nghĩ những điều thấy sợ . Tự trấn an lấy                    lòng mình Tiến bước lần xuống cầu. Cầu được đóng                    bằng miếng ván dẹp, nước đọng lâu ngày đóng thành                    rong làm cho trơn trợt. Tiến bỏ giày ra đi bằng chân                    không cho khỏi bị té. Mặt cầu trơn ướt, cảm giác lành                    lạnh ở lòng bàn chân làm cho Tiến ơn ớn lên tận cột                    sống. Tiến khẻ rùng mình. 
Dù cố gắng tránh                    né, tự trấn an nhưng không thể nào tránh được trong                    không gian u tĩnh như thế này: Tiến lại không nghĩ tới                    ma. Tiến lại nhìn quanh, hồi hộp và sợ sệt bắt gặp                    một bóng nào núp ở sau lưng, trong một góc cây to bên                    kia, hay bụi tre bên nọ, hay ít ra là từ dưới bờ mương,                    thình lình phóng ra để chụp lấy Tiến, bóp cổ Tiến hay                    chỉ hù cho Tiến sợ đến chết giấc, rồi mang Tiến ra                    bụi tre gần đó dấu.
Tiến nhắm mắt. Hít một hơi                    thật dài, Tiến nghĩ tới Phật, nghĩ rằng câu "na-mô a                    di đà phật" có thể trấn an được lòng mình.
Tiến                    bước lần tới cuối cầu. Định trầm mình xuống nước, cả                    luôn quần áo dơ, nhưng chợt nghĩ ngày mai này đi sớm,                    quần áo để ướt lấy gì làm cho khô. Tiến nghĩ ngợi,                    nhìn quanh như để cho chắc chắn lần nữa là quanh đây                    không có ai, dẫu biết rằng hoàn toàn không có ai cả,                    Tiến từ từ lột hết áo quần. Vắt ngay ngắn lên thành                    cầu, Tiến trần truồng dò chân xuống nước.
Nước                    mát thật! Tiến đưa cả hai chân xuống nước. Cảm giác                    sợ cũng đã bớt phần nào . Tiến đưa tay bụm lại thành                    gáo phác nước lên người. Mát quá! Tiến chẳng cần                    nghĩ ngợi thêm gì nữa, vội lao mình xuống nước. "Ùm".                    Tới ngụp cả đầu xuống nước. Tay khua khua trong lòng                    nước, nghĩ sao rồi Tiến quyết định bơi một vòng nhỏ.                    Đã từ lâu lắm rồi, từ cái ngày bận bịu với sách                    vỡ, Tiến chưa hề được bơi, nhất là giờ đây được bơi                    trong một cái mương mát mẻ như cái mương "ta về ta tắm                    ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn" vậy, Tiến vừa                    bơi vừa nhớ tới thuở thiếu thời nô đùa với đám bạn                    ở những con mương như thế này. Và khi đó thì tình yêu                    đầu đời của Tiến và con Ni cũng chớm nở.
 
 Tắm                    rửa, kỳ cọ xong xuôi, Tiến leo lên cầu. Chắc ăn với                    những gì chung quanh đây là an toàn, những ý nghĩ về ma                    quái không còn nữa, Tiến mạnh dạn vói lấy khăn lông                    lau mình một cách tự nhiên như không có ai có thể nhìn                    thấy.
Chợt có linh tính gì đó Tiến nhìn lên. Một                    bóng trắng từ phía căn nhà vụt qua, không cần phải                    nhìn rõ, bóng trắng đó rõ là của một người con gái,                    với những bước chạy nhẹ nhàng như bay. 
Tiến                    giật nảy mình lúi chúi về phía sau, chút nữa là rớt                    xuống mương rồi. Gượng đứng vững, Tiến mau mắn lấy                    khăn bụm lấy chỗ kín, nghĩ thầm, "Trời, hồi nãy tới                    giờ mình tắm truồng bị cổ thấy hết trơn rồi." Vì lo                    mắc cỡ nên Tiến quên bẵng đi sự sợ sệt, nếu mà lúc                    nãy đây Tiến không có ở truồng thì chắc rằng Tiến                    sẽ sợ lắm, một bóng trắng trong đêm chạy vút qua và                    biến mất thử hỏi là ma hay là người! Và điều đó                    không cần phải nói, Tiến sẽ chẳng bao giờ dám ở nhà                    của người trung niên nọ. 
Vã lại Tiến                    nghĩ người con gái đó là con của người trung niên nên                    cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa, "mai này đi sớm rồi,                    có gặp mặt cổ đâu mà mắc cỡ", nghĩ tới đó thì Tiến                    mặc vội áo quần, gom góp đồ dơ và đôi giày, bước                    chân trần chạm chạp trở về căn  nhà.
 
 Vừa bước                    vào trong, Tiến đã thấy người trung niên kia ngồi sẵn                    trên bàn với một tộ cơm, cạnh đó là dĩa cá trê                    chiên nước mắm gừng và tô canh bầu. Tiến gật đầu                    chào người trung niên rồi vội vã gom dọn quần áo dơ                    vào túi xách.
Người trung niên chợt hỏi:
- Quê                    cháu ở đâu ?
- Dạ ở Thủ Dầu Một.
- Cháu ở                    thành phố về thăm hả ?
Nghĩ tới người trung niên                    quá tốt bụng, Tiến không nỡ nói dối:
- Và cháu ở                    nước ngoài về.
- Hèn chi, nhìn cháu không giống dân                    thành phố chút nào. Vừa trắng lại lịch sự mũ mĩ như                    con gái đó. Dân nước ngoài bộ ai cũng vậy hết hay sao                    vậy cháu.
Tiến e lệ cúi đầu:
- Dạ, cháu không                    biết nữa, tánh cháu từ nhỏ là như vậy.
- Mèn đéc                    ơi, "bây" như vậy thì con gái chê làm sao, nhưng cũng                    tốt bên nước ngoài nó cũng có cái hay của nó, chứ                    đâu giống như dân quê mùa cục mịch như bác.
Tiến                    trả lời:
- Dạ , không có đâu bác, dân quê cũng                    có cái hay của dân quê . Tính tình của họ lúc nào                    cũng bình dị như nước trên mặt hồ.
- Thiệt vậy sao ?                    người trung niên nói và cười to.
Ngừng một giây,                    người trung niên hỏi:
- "Bây" có người trung ý chưa?
Lùi - Tiếp theo >>